Viết đoạn văn thể hiện tình cảm, cảm xúc về việc lớp em tổ chức thăm hỏi gia đình liệt sĩ neo đơn.
Đoạn văn tham khảo:


Nhân ngày Thương binh, liệt sĩ (27 tháng 7), cô giáo chủ nhiệm đã đưa chúng em đến thăm gia đình liệt sĩ neo đơn ở một làng nhỏ ven thành phố. Sau khoảng nửa giờ đi xe, chúng em tới một ngôi nhà nhỏ khuất sau luỹ tre làng. Một bà cụ gầy gò, mái tóc trẳng như cước, chống gậy trúc ra đón chúng em vào nhà. Đồ đạc trong nhà có phần đơn giản, chỉ có chiếc tủ thờ kê giữa nhà và một chiếc giường tre. Bà bảo, bà sống bằng hoài niệm để vượt qua nỗi buồn đau và cô đơn. Thấy chúng em tíu tít kể chuyện và dọn dẹp nhà cửa sân vườn, bà vui lắm. Chúng em cũng thấy vui vì đã góp phần làm một việc có ý nghĩa. Đến lúc ra về, mỗi chúng em đều theo đuổi một ý nghĩ riêng. Còn em? Lòng nao nao với bao cảm xúc khó tả, em mơ hồ nhận ra cải lớn lao, vĩ đại của sự hi sinh thầm lặng ở những người vợ, người mẹ Việt Nam. Một chút ngậm ngùi thương cảm đan xen niềm cảm phục vô bờ. Cảm phục, biết ơn những người chiến sĩ đã hi sinh xương máu cho sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc. Được hưởng hoà bình từ bao mất mát hi sinh, mỗi chúng ta hôm nay phải có những hành động thiết thực, hiệu quả trong việc đền ơn đáp nghĩa các gia đình thương binh, liệt sĩ.

Bài làm minh họa.

Viết đoạn văn thể hiện tình cảm, cảm x úc về việc lớp em tổ chức thăm hỏi gia đình liệt sĩ neo đơn.
                                                          Bài làm
             Nhân dịp Tết đến xuân về, để thể hiện tấm lòng đền ơn đáp nghĩa, lớp em đã đến thăm nhà cụ Thát - một gia đình chính sách trong xã. Buổi thăm đó thật ý nghĩa với chúng em. Quên sao được con ngõ nhỏ, sâu, qua rào râm bụt dẫn lối vào nhà cụ. Ngôi nhà mới xây còn thơm mùi sơn nằm giữa khu vườn. Cụ đã già, tóc bạc, mới mờ. Cụ sống với cô con gái út. Tết đã về đến nhà cụ rồi đây. Đó là lời nói mời chào khách vào nhà. Chúng em dạ ran chào cụ, tíu tít nói cưới. Tay cụ run run cầm tích nước vối rt mời khách. Cô giáo thấy vậy đỡ giúp cụ. Em thấy cụ như rất vui. Cụ nở nụ cười móm mém chỉ tay vào ban thờ nói như khóc: " Hùng ơi, Hà ơi... Các con về đây vui Tết với  u. Các cháu đến chơi chật cả nhà này... hai đứa này!” Nghe đến đây, ai cũng rưng rưng nước mắt. Em ngước nhìn di ảnh của hai chú. Chúng em xếp hàng đứng nghiêm trang trước bàn thờ hai chú. Cô giáo xin phép đốt hương. Khói hương bài phảng phất làm bạn nào cũng cay cay mắt. Em xúc động biết bao được nghe cụ Thát kể chuyện chú Hùng, chú Hà thời còn nhỏ. Cụ ôm em vào lòng. Em thấy cụ sao mà cực khổ thế! Cụ mất đi hai người con trai vì chiến tranh. Hai chú vì độc lập của tổ quốc đã hi sinh.  Em cũng cảm thấy nỗi đau đó quá lớn với cụ. Cô giáo nắm tay cụ biếu cụ gói quà Tết, cụ nhận quà và nở nụ cười trên môi. Nụ cười của cụ làm chúng em vỗ tay thật to. Cô giáo trân trọng cắm lên bàn thờ một chục huệ trắng. Chúng em nhanh tay mỗi người một việc lau bàn, rửa cốc, lau kính, quét nhà... Ui, chẳng mấy chốc, căn nhà cụ gọn gàng, sạch sẽ. Cụ Thái đứng cửa, bóng cụ liêu xiêu ngả dài trên nền gạch. Cụ nói: " Tết đã về đến nhà cụ thật rồi các cháu ơi!". Ra về, chúng em thấy đều vui vẻ. Em nhận ra buổi đi thăm này thật ý nghĩa. Chúng em có bài học về sự biết ơn các liệt sĩ đã hi sinh cho cuộc sống ngày hôm nay.